Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991 – Thu mua H. H. Brown
Tiếp tục với Series Thư gửi cổ đông của Warren Buffett và những bài học kinh nghiệm sâu sắc cho nhà đầu tư. Hôm nay anh em cùng Cú tìm hiểu về bức thư năm 1991 của nhà đầu tư huyền thoại Warren Buffett nhé. Bức thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991 có 11 phần chính như sau:
– Phần 1. Công việc thứ hai
– Phần 2. Nguồn thu nhập được báo cáo
– Phần 3. Thu nhập “xem qua”
– Phần 4. Một sự thay đổi trong kinh tế truyền thông và một số tính toán định giá
– Phần 5. 20 năm với một cửa hàng kẹo
– Phần 6. H. H. Brown
– Phần 7. Hoạt động bảo hiểm
– Phần 8. Cổ phiếu phổ thông có thể bán được
– Phần 9. Sai lầm Du Jour
– Phần 10. Chứng khoán thu nhập cố định
– Phần 11. Điều khoản khác
Trước khi đi vào tìm hiểu chi tiết thư gửi cổ đông của Warren Buffett năm 1991 Cú có một lưu ý nhỏ là thư được dịch từ bản gốc Tiếng Anh. Vì vậy không tránh khỏi một số lỗi dùng thuật ngữ. Hy vọng anh em sẽ dễ hiểu và có góc nhìn khách quan đối với bài viết cùng Cú nhé!
Mở đầu tâm thư gửi cổ đông của Warren Buffett năm 1991
“BERKSHIRE HATHAWAY INC.
Kính gửi các cổ đông của Tập đoàn Berkshire Hathaway:
Lợi nhuận ròng mà chúng tôi đạt được trong năm 1991 là 2.1 tỷ USD, hay 39.6%. Trong 27 năm qua (nghĩa là kể từ khi ban quản lý hiện tại tiếp quản) giá trị sổ sách trên mỗi cổ phiếu của chúng tôi đã tăng từ 19 đô la lên 6,437 USD, hay ở mức 23.7% gộp hàng năm.
Quy mô vốn chủ sở hữu của chúng tôi – hiện đạt tổng cộng 7.4 tỷ USD. Chắc chắn rằng chúng tôi không thể duy trì tỷ lệ lợi nhuận trong quá khứ. Hoặc vì vấn đề đó, gần đạt được điều đó. Khi Berkshire phát triển, vô số cơ hội có thể ảnh hưởng đáng kể đến hoạt động của công ty liên tục bị thu hẹp lại.
Khi chúng tôi làm việc với số vốn 20 triệu USD. Một ý tưởng hoặc một doanh nghiệp tạo ra 1 triệu USD lợi nhuận đã thêm 5 điểm phần trăm vào lợi nhuận của chúng tôi trong năm. Bây giờ chúng tôi cần một ý tưởng trị giá 370 triệu USD. (Tức là một ý tưởng đóng góp hơn 550 triệu USD lợi nhuận trước thuế) để đạt được kết quả tương tự. Và có nhiều cách để kiếm được 1 triệu USD hơn là kiếm được 370 triệu USD.
Charlie Munger, Phó Chủ tịch của Berkshire và tôi đã đặt mục tiêu đạt được mức tăng trung bình hàng năm 15% về giá trị nội tại của Berkshire. Nếu tăng trưởng của chúng tôi về giá trị sổ sách là để theo kịp tốc độ 15%. Chúng tôi phải kiếm được 22 tỷ USD trong thập kỷ tới. Chúc chúng tôi may mắn đi các bạn – chúng tôi sẽ cần đến nó.
Lợi nhuận vượt trội của chúng tôi về giá trị sổ sách năm 1991 là kết quả của một hiện tượng không thể lặp lại. Sự gia tăng đáng kể tỷ lệ thu nhập giá của Coca-Cola và Gillette, 2 cổ phiếu này chiếm gần 1.6 tỷ USD trong mức tăng trưởng trị giá 2.1 tỷ USD của chúng tôi trong năm ngoái. Khi chúng tôi mua một phần Coke 3 năm trước, giá trị tài sản ròng của Berkshire là 3.4 tỷ USD. Bây giờ chỉ riêng cổ phiếu Coke của chúng tôi đã có giá trị hơn thế.
Coca-Cola và Gillette là 2 trong số những công ty tốt nhất trên thế giới. Và chúng tôi hy vọng thu nhập của họ sẽ tăng với tốc độ cao trong những năm tới. Theo thời gian, giá trị nắm giữ của chúng tôi trong các cổ phiếu này sẽ tăng theo tỷ lệ thô.
Tuy nhiên, năm ngoái, định giá của hai công ty này đã tăng nhanh hơn nhiều so với thu nhập của họ. Trên thực tế, chúng tôi đã nhận được lợi ích 2 lần được phân phối một phần nhờ tăng trưởng lợi nhuận tuyệt vời. Và thậm chí nhiều hơn nhờ sự đánh giá lại thị trường của các cổ phiếu này. Chúng tôi tin rằng sự tái xuất hiện này đã được bảo hành. Nhưng nó không thể tái diễn hàng năm: Chúng tôi sẽ phải giải quyết cho một lần trong tương lai”.
Công việc thứ hai – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Vào năm 1989 khi tôi – một người tiêu dùng hạnh phúc với 5 lon Cherry Cokemỗi ngày. Tuyên bố mua cổ phiếu Coca-Cola với giá 1 tỷ USD. Tôi đã mô tả động thái này là một ví dụ khá cực đoan về việc đưa tiền của chúng tôi vào miệng tôi. Vào ngày 18 tháng 8 năm ngoái, khi tôi được bầu làm Chủ tịch lâm thời của Salomon Inc. Đó là một câu chuyện khác: Tôi đặt miệng vào nơi tiền của chúng tôi đang được đặt.
Bạn đã đọc tất cả các sự kiện dẫn đến cuộc hẹn của tôi. Quyết định của tôi về công việc mang theo một thông điệp ngầm nhưng không kém phần quan trọng. Các nhà quản lý điều hành của Berkshire rất xuất sắc. Đến nỗi tôi biết rằng tôi có thể giảm đáng kể thời gian mình ở công ty. Và vẫn tự tin rằng tiến bộ kinh tế của nó sẽ không bị sụt giảm.
Nhà Blumkins, gia đình Friedman, Mike Goldberg, gia đình Heldmans, Chuck Huggins, Stan Lipsey, Ralph Schey và Frank Rooney. (CEO của H.H. Brown, thương vụ mua lại mới nhất của chúng tôi, mà tôi sẽ mô tả sau). Đều là những bậc thầy về hoạt động của họ và không cần sự giúp đỡ từ tôi. Công việc của tôi chỉ đơn thuần là đối xử tốt với họ. Và phân bổ nguồn vốn mà họ tạo ra. Không có chức năng nào bị cản trở bởi công việc của tôi tại Salomon.
Vai trò của Charlie và tôi trong sự thành công của các đơn vị điều hành có thể được minh họa bằng một câu chuyện về George Mira. Tiền vệ một thời của Đại học Miami, và huấn luyện viên của anh ấy, Andy Gustafson. Đội bóng của Mira đối đầu với Florida và anh ấy đang ở gần vạch gôn của họ. Mira lùi lại để vượt qua.
Anh ấy phát hiện ra một người nhận ở vị trí trống. Nhưng anh ấy nhận thấy vai phải của mình đang nằm trong tay. Và không thể lay chuyển của một hậu vệ cánh bên phía Florida. Mira thuận tay phải sau đó chuyển quả bóng sang tay trái. Và ném một đường chuyền bằng tay trái duy nhất trong sự nghiệp của anh ấy – cho một cú touchdown. Khi đám đông hò reo, Gustafson bình tĩnh quay sang một phóng viên và tuyên bố: “Đó là những gì tôi gọi là huấn luyện.”
Với các ngôi sao quản lý mà chúng tôi có tại các đơn vị điều hành của mình, hiệu suất của Berkshire sẽ không bị ảnh hưởng. Nếu thỉnh thoảng Charlie hoặc tôi trượt dốc. Tuy nhiên, bạn cần lưu ý “sự tạm thời” trong tiêu đề Salomon của tôi. Berkshire là tình yêu đầu tiên của tôi và là thứ sẽ không bao giờ nhạt phai: Tại Trường Kinh doanh Harvard năm ngoái, một sinh viên đã hỏi tôi khi nào tôi dự định nghỉ hưu. Và tôi đã trả lời: “Khoảng 5 đến 10 năm sau khi tôi chết”.
Nguồn thu nhập được báo cáo – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Bảng dưới đây cho thấy các nguồn thu nhập chính được báo cáo của Berkshire. Trong bản trình bày này, khấu hao của lợi thế thương mại và các điều chỉnh kế toán giá mua lớn khác. Không được tính đối với các doanh nghiệp cụ thể mà họ áp dụng. Mà thay vào đó được tổng hợp và hiển thị riêng. Quy trình này cho phép bạn xem thu nhập sẽ được báo cáo của các doanh nghiệp của chúng tôi nếu chúng tôi không mua họ.
Tôi đã giải thích trong các báo cáo trước đây. Tại sao hình thức trình bày này dường như hữu ích hơn cho các nhà đầu tư và nhà quản lý. So với việc sử dụng các nguyên tắc kế toán được chấp nhận chung (GAAP). Yêu cầu điều chỉnh giá mua được thực hiện cho nền tảng kinh doanh theo doanh nghiệp. Tổng thu nhập ròng mà chúng tôi hiển thị trong bảng. Tất nhiên, giống hệt với tổng GAAP trong báo cáo tài chính đã được kiểm toán của chúng tôi.
Một lượng lớn thông tin bổ sung về các doanh nghiệp này được cung cấp ở các trang 33-47. Nơi bạn cũng sẽ tìm thấy thu nhập phân khúc của chúng tôi được báo cáo trên cơ sở GAAP. Tuy nhiên, trong thư này chúng tôi sẽ không thảo luận về từng hoạt động phi bảo hiểm của chúng tôi. Như chúng tôi đã từng làm trong quá khứ. Các doanh nghiệp của chúng tôi đã phát triển về số lượng và sẽ còn tiếp tục phát triển. Vì vậy bây giờ là thời điểm hợp lý để xoay vòng bảo hiểm, thảo luận chi tiết 1 hoặc 2 doanh nghiệp mỗi năm.
* Không bao gồm chi phí lãi vay của Tập đoàn tài chính Scott Fetzer và Tiết kiệm hỗ trợ và Cho vay”.
Thu nhập “xem qua” – Thư gửi cố đông của Warren Buffett 1991
“Trước đây chúng tôi đã thảo luận về thu nhập xem qua. Bao gồm: (1) thu nhập hoạt động được báo cáo trong phần trước. Cộng với (2) thu nhập hoạt động được giữ lại của các nhà đầu tư lớn. Theo nguyên tắc kế toán GAAP, không được phản ánh trong lợi nhuận của chúng tôi. Trừ đi (3) khoản trợ cấp cho thuế sẽ được Berkshire trả. Nếu các khoản thu nhập giữ lại của các nhà đầu tư thay vào đó được phân phối cho chúng tôi.
Tôi đã nói với bạn rằng thu nhập “xem qua” theo thời gian phải tăng khoảng 15% mỗi năm. Nếu giá trị kinh doanh nội tại của chúng tôi cũng tăng lên với tốc độ đó. Thật vậy, kể từ khi quản lý hiện tại tiếp quản vào năm 1965. Thu nhập “xem qua” của chúng tôi đã tăng gần như bằng với tỷ lệ lợi nhuận 23% được ghi nhận cho giá trị sổ sách.
Tuy nhiên, năm ngoái, thu nhập “xem qua” của chúng tôi không tăng trưởng chút nào mà chỉ giảm xuống mức 14%. Ở một mức độ nào đó, sự suy giảm là kết quả bởi 2 thành phần mà tôi đã thảo luận trong báo cáo năm ngoái. Mà tôi đã cảnh báo bạn sẽ có tác động tiêu cực đến thu nhập “xem qua.”
Đầu tiên, tôi nói với bạn rằng thu nhập truyền thông của chúng tôi. Cả trực tiếp và “xem qua” “chắc chắn sẽ giảm” và thực tế thì đúng như vậy. Thành phần thứ hai bắt đầu hoạt động vào ngày 1 tháng 4. Khi thương vụ mua cổ phiếu ưu đãi của chúng tôi tại Gillette. Yêu cầu chúng tôi chuyển đổi nó thành cổ phiếu phổ thông. Thu nhập sau thuế năm 1990 từ cổ phiếu ưu đãi của chúng tôi là khoảng 45 triệu USD. Một số tiền cao hơn một chút so với sự kết hợp của 3 tháng cổ tức vào năm 1991. Với khoản thu nhập từ cổ phiếu ưu đãi của chúng tôi cộng với thu nhập “xem qua” trong 9 tháng.
2 kết quả khác mà tôi không thấy trước cũng ảnh hưởng đến thu nhập “xem qua” vào năm 1991. Đầu tiên, chúng tôi có kết quả hòa vốn từ sự quan tâm của chúng tôi đối với Wells Fargo. (Cổ tức chúng tôi nhận được từ công ty được bù đắp bằng thu nhập giữ lại âm). Năm ngoái tôi đã nói rằng kết quả như vậy tại Wells là “khả năng cấp thấp – không phải là xác suất”. Thứ hai, chúng tôi ghi nhận – mặc dù vẫn xuất sắc – lợi nhuận bảo hiểm thấp hơn đáng kể.
Bảng sau đây cho bạn thấy cách chúng tôi tính toán thu nhập “xem qua”. Mặc dù tôi cảnh báo bạn rằng các số liệu nhất thiết phải rất thô. (Cổ tức mà các nhà đầu tư này đã trả cho chúng tôi. Đã được đưa vào thu nhập hoạt động được ghi ở trang 6. Chủ yếu trong “Nhóm bảo hiểm: Thu nhập đầu tư ròng.”)
(1) Lợi ích thiểu số tại Wesco.
(2) Trong 9 tháng sau khi Berkshire chuyển đổi cổ phiếu ưu đãi vào ngày 1 tháng 4.
(3) Tính theo sở hữu trung bình trong năm.
* * * * * * * * * * * * *
Chúng tôi cũng tin rằng các nhà đầu tư có thể hưởng lợi. Bằng cách tập trung vào thu nhập “xem qua” của chính họ. Để tính toán những khoản này, họ nên xác định thu nhập cơ bản. Được quy cho các cổ phần họ nắm giữ trong danh mục đầu tư của họ. Và tổng số của những danh mục này. Mục tiêu của mỗi nhà đầu tư là tạo ra một danh mục đầu tư (thực tế là một “công ty”). Sẽ mang lại cho anh ta hoặc cô ta thu nhập cao nhất có thể trong một thập kỷ kể từ bây giờ.
Cách tiếp cận kiểu này sẽ buộc nhà đầu tư phải suy nghĩ về triển vọng kinh doanh dài hạn. Thay vì triển vọng thị trường chứng khoán ngắn hạn. Một viễn cảnh có khả năng cải thiện kết quả. Tất nhiên, điều đó đúng. Về lâu dài, bảng điểm cho các quyết định đầu tư là giá thị trường. Nhưng giá sẽ được xác định bởi thu nhập trong tương lai. Trong đầu tư, cũng giống như trong bóng chày. Để đưa được những pha ghi điểm lên trên bảng điểm, người ta phải theo dõi trận đấu, chứ không phải bảng điểm”.
Một sự thay đổi trong kinh tế truyền thông và một số tính toán định giá
“Trong báo cáo năm ngoái, tôi đã nêu ý kiến của mình rằng sự suy giảm lợi nhuận của các công ty truyền thông. Phản ánh các yếu tố thế tục cũng như chu kỳ. Các sự kiện năm 1991 đã củng cố trường hợp đó: Sức mạnh kinh tế của các doanh nghiệp truyền thông hùng mạnh một thời. Tiếp tục bị xói mòn khi mô hình bán lẻ thay đổi và các lựa chọn quảng cáo và giải trí tăng lên.
Thật không may trong thế giới kinh doanh, gương chiếu hậu luôn rõ ràng hơn kính chắn gió: Vài năm trở lại đây, không ai liên quan đến nền kinh doanh truyền thông. Kể cả người cho vay, chủ sở hữu hay nhà phân tích tài chính. Thấy sự suy thoái của ngành công nghiệp này. (Nhưng hãy cho tôi một vài năm và có lẽ tôi sẽ thuyết phục bản thân mình rằng tôi đã làm như vậy.)
Thực tế là các tài sản về báo giấy, truyền hình và tạp chí. Đã bắt đầu giống với các doanh nghiệp. Hơn là nhượng quyền thương mại trong hành vi kinh tế của họ. Hãy xem xét nhanh các đặc điểm tách biệt 2 loại doanh nghiệp này. Ghi nhớ rằng dù cho nhiều hoạt động rơi vào một số vùng trũng. Và có thể được mô tả là nhượng quyền yếu hoặc doanh nghiệp mạnh.
Một nhượng quyền kinh tế phát sinh từ một sản phẩm hoặc dịch vụ mà: (1) Là sự cần thiết hoặc mong muốn. (2) Được cho là bởi khách hàng của mình không có sự thay thế gần gũi và. (3) Không chịu sự điều chỉnh của giá cả.
Sự tồn tại của cả 3 điều kiện sẽ được thể hiện. Bằng khả năng thường xuyên định giá sản phẩm hoặc dịch vụ của công ty một cách mạnh mẽ. Và nhờ đó có được tỷ lệ hoàn vốn cao. Hơn nữa, nhượng quyền thương mại có thể chịu đựng những sai lầm trong quản lý. Các nhà quản lý thiếu năng lực có thể làm giảm lợi nhuận của nhượng quyền thương mại. Nhưng họ không thể gây ra thiệt hại chết người.
Ngược lại, “một doanh nghiệp” chỉ kiếm được lợi nhuận đặc biệt. Nếu đó là nhà điều hành chi phí thấp. Hoặc nếu nguồn cung sản phẩm hoặc dịch vụ của họ bị thắt chặt. Sự thắt chặt trong nguồn cung thường không kéo dài. Với sự quản lý vượt trội, một công ty có thể duy trì vị thế là một nhà điều hành chi phí thấp trong thời gian dài hơn nhiều. Nhưng thậm chí sau đó không ngừng đối mặt với khả năng tấn công cạnh tranh. Và một doanh nghiệp, không giống như nhượng quyền thương mại. Có thể bị giết bởi sự kém cỏi trong công tác quản lý.
Cho đến gần đây, các tài sản truyền thông sở hữu cả 3 đặc điểm của nhượng quyền thương mại. Và do đó có thể cả giá cả mạnh mẽ và được quản lý lỏng lẻo.
Tuy nhiên, bây giờ, người tiêu dùng đang tìm kiếm thông tin và giải trí. (Mối quan tâm chính của họ lại là những gì đến sau). Tận hưởng những lựa chọn được mở rộng rất nhiều cũng như nguồn thông tin luôn sẵn có. Thật không may, nhu cầu không thể mở rộng để đáp ứng với nguồn cung mới này: 500 triệu đôi mắt của nước Mỹ. Và một ngày 24 giờ là tất cả những gì có sẵn. Kết quả là sự cạnh tranh đã tăng lên. Thị trường bị phân mảnh và ngành công nghiệp truyền thông đã mất đi một phần về sức mạnh nhượng quyền của nó.
* * * * * * * * * * * * *
Nhượng quyền thương mại của ngành công nghiệp suy yếu. Có tác động đến giá trị của nó vượt xa ảnh hưởng ngay lập tức đến thu nhập. Để hiểu về hiện tượng này, chúng ta hãy xem xét một số phép toán đơn giản nhưng có liên quan.
Vài năm trước, một sự khôn ngoan thông thường cho rằng một tài sản báo, truyền hình hoặc tạp chí sẽ mãi mãi tăng thu nhập ở mức 6%. Hoặc hàng năm và họ sẽ làm như vậy mà không cần sử dụng thêm vốn. Vì lý do rằng chi phí khấu hao sẽ phù hợp với chi phí vốn và yêu cầu vốn lưu động nhỏ. Do đó, thu nhập được báo cáo (trước khi khấu hao tài sản vô hình) cũng là thu nhập có thể phân phối tự do.
Điều đó có nghĩa là quyền sở hữu tài sản truyền thông có thể được hiểu là. Giống như sở hữu một niên kim vĩnh viễn được thiết lập ở mức 6% một năm. Tiếp theo, tỷ lệ chiết khấu 10% đã được sử dụng để xác định giá trị hiện tại của luồng thu nhập đó. Sau đó, người ta có thể tính toán rằng. Nó là phù hợp để trả một khoản tiền khổng lồ 25 triệu USD cho một tài sản với thu nhập sau thuế hiện tại là 1 triệu USD. (Hệ số nhân sau thuế của 25 triệu USD này chuyển thành hệ số nhân trên thu nhập trước thuế khoảng 16 triệu USD).
Bây giờ thay đổi giả định và đặt ra rằng 1 triệu USD đại diện cho “khả năng kiếm tiền bình thường”. Và thu nhập đó sẽ xoay quanh con số này theo chu kỳ. Một mô hình ”lên xuống” thực sự rất nhiều doanh nghiệp sử dụng. Trong đó, dòng thu nhập chỉ tăng nếu chủ sở hữu của họ sẵn sàng cam kết nhiều vốn hơn (thường ở dạng thu nhập giữ lại). Theo giả định sửa đổi của chúng tôi, 1 triệu USD thu nhập, được chiết khấu 10% tương tự, chuyển thành định giá 10 triệu USD. Do đó, một sự thay đổi có vẻ khiêm tốn trong các giả định. Làm giảm định giá của tài sản xuống 10 lần thu nhập sau thuế (hoặc khoảng 6.5 lần thu nhập trước thuế).
Tiền vẫn chỉ là tiền cho dù chúng có nguồn gốc từ hoạt động của các lĩnh vực truyền thông hoặc của các nhà máy thép. Điều trước đây khiến người mua định giá 1 USD thu nhập từ phương tiện truyền thông. Cao hơn nhiều so với 1 USD từ ngành công nghiệp thép. Là thu nhập của một tài sản truyền thông dự kiến sẽ liên tục tăng. (Không cần thêm quá nhiều vốn đầu tư). Trong khi thu nhập từ ngành công nghiệp thép biến động liên tục. Tuy nhiên, bây giờ, kỳ vọng cho truyền thông đã chuyển sang mô hình biến động. Giống như ngành công nghiệp thép thời gian trước đó. Và, như ví dụ đơn giản hóa của chúng tôi minh họa. Định giá phải thay đổi đáng kể khi kỳ vọng được sửa đổi.
Chúng tôi có một khoản đầu tư đáng kể vào truyền thông. Cả thông qua quyền sở hữu trực tiếp của chúng tôi đối với Buffalo News. Và cổ phần của chúng tôi trong The Washington Post Company và Capital Cities/ABC. Và giá trị nội tại của khoản đầu tư này đã giảm đáng kể. Vì sự chuyển đổi thế tục mà ngành công nghiệp đang trải qua. (Các yếu tố chu kỳ cũng ảnh hưởng đến thu nhập “xem qua” hiện tại của chúng tôi. Nhưng các yếu tố này không làm giảm giá trị nội tại).
Tuy nhiên, như Nguyên tắc kinh doanh của chúng tôi ở trang 2-3. Một trong những quy tắc để chúng tôi điều hành Berkshire. Là chúng tôi không bán các doanh nghiệp. Hoặc các khoản đầu tư mà chúng tôi đã phân loại là vĩnh viễn. Đơn giản vì chúng tôi thấy các cách sử dụng tiền đầu tư có lợi hơn ở các nơi khác. (Chúng tôi đã bán một số khoản đầu tư truyền thông ở thời gian trước. Nhưng đó thực sự là khoản đầu tư tương đối nhỏ.)
Những tổn thất giá trị nội tại mà chúng tôi phải chịu đã được kiểm duyệt. Vì Buffalo News, dưới sự lãnh đạo của Stan Lipsey đã làm tốt hơn nhiều so với hầu hết các tờ báo. Và bởi vì cả Cap Cities và Washington Post đều được quản lý tốt.
Cụ thể, các công ty này đã đứng bên lề trong thời kỳ cuối những năm 1980. Trong đó những người mua tài sản truyền thông thường trả giá một cách phi lý. Ngoài ra, khoản nợ của cả Cap Cities và Washington Post rất nhỏ. Và được bù đắp bằng lượng tiền mặt mà họ nắm giữ.
Do đó, sự co lại trong giá trị tài sản của họ không được nhấn mạnh bằng các tác động của đòn bẩy. Trong số các công ty truyền thông đại chúng. 2 khoản đầu tư của chúng tôi là những người duy nhất về cơ bản không có nợ. Hầu hết các công ty khác, thông qua sự kết hợp của các chính sách mua lại tích cực. Mà họ theo đuổi và thu hẹp thu nhập. Nhận thấy mình có khoản nợ gấp 5 hoặc nhiều lần thu nhập ròng hiện tại của họ.
Bảng cân đối kế toán và sự quản lý mạnh mẽ của Cap Cities và Washington Post giúp chúng tôi thoải mái hơn với các khoản đầu tư này. Hơn so với việc nắm giữ trong bất kỳ công ty truyền thông nào khác. Hơn nữa, hầu hết các tài sản truyền thông tiếp tục có các đặc điểm kinh tế. Tốt hơn nhiều so với những tài sản của doanh nghiệp trung bình ở Mỹ. Nhưng đã qua những ngày nhượng quyền chống đạn và kinh tế học giác mạc”.
20 năm với một cửa hàng kẹo – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Chúng ta vừa trải qua một cột mốc quan trọng: 20 năm trước, vào ngày 3 tháng 1 năm 1972, Blue Chip Stamps (sau đó là chi nhánh của Berkshire và sau đó sáp nhập với chúng tôi) đã mua quyền kiểm soát See’s Candy Shops. Một nhà sản xuất và bán lẻ chocolate ở West Coast. Giá danh nghĩa mà người bán đang yêu cầu tính trên quyền sở hữu 100% mà chúng tôi cuối cùng đạt được là 40 triệu USD. Nhưng công ty có 10 triệu USD tiền mặt dư thừa và do đó giá chào bán thực sự là 30 triệu USD.
Charlie và tôi chưa đánh giá đầy đủ về giá trị của nhượng quyền kinh tế. Đã xem xét công ty chỉ có 7 triệu USD giá trị tài sản hữu hình. Và nói rằng 25 triệu USD là mức giá cao nhất mà chúng tôi chấp nhận. (Và chúng tôi rất nghiêm túc với những gì mình nói ra). May mắn thay, những người bán hàng đã chấp nhận đề nghị của chúng tôi.
Doanh số bán tem giao dịch của Blue Chip sau đó đã giảm từ 102.5 triệu USD năm 1972. Xuống còn 1.2 triệu USD vào năm 1991. Nhưng doanh số bán kẹo của See’s trong cùng kỳ tăng từ 29 triệu USD lên tới 196 triệu USD. Hơn nữa, lợi nhuận tại See’s thậm chí còn tăng nhanh hơn doanh thu. Từ 4.2 triệu USD trước thuế năm 1972 lên con số 42.4 triệu USD vào năm ngoái.
Để việc tăng lợi nhuận được đánh giá đúng. Nó phải được so sánh với đầu tư vốn gia tăng cần thiết để tạo ra lợi nhuận đó. Về điểm này, lợi nhuận của See’s thực sự đã gây ra sự kinh ngạc: Công ty hiện đang hoạt động thoải mái chỉ với 25 triệu USD giá trị ròng. Điều đó có nghĩa là 7 triệu USD cơ sở đầu tiên của chúng tôi phải được bổ sung chỉ bằng 18 triệu USD thu nhập tái đầu tư. Trong khi đó, lợi nhuận trước thuế còn lại là 410 triệu USD của See’s đã được phân phối cho Blue Chip/ Berkshire trong suốt 20 năm. Để các công ty này triển khai (sau khi nộp thuế) theo bất kỳ cách nào hợp lý nhất.
Trong giao dịch mua See’s của chúng tôi, Charlie và tôi có một sự thấu hiểu quan trọng: Chúng tôi thấy rằng doanh nghiệp có sức mạnh định giá chưa được khai thác. Nếu không, chúng tôi đã may mắn gấp 2 lần. Đầu tiên, giao dịch không bị phá bỏ bởi sự khăng khăng ngu ngốc của chúng tôi về mức giá 25 triệu USD.
Thứ hai, chúng tôi đã tìm thấy Chuck Huggins. Lúc đó là phó chủ tịch điều hành của See’s, người mà chúng tôi ngay lập tức đưa lên điều hành. Cả kinh nghiệm kinh doanh và kinh nghiệm cá nhân của chúng tôi với Chuck đều rất xuất sắc. Một ví dụ: Khi việc mua hàng được thực hiện, chúng tôi đồng ý với Chuck về một thỏa thuận bồi thường. Được hình thành trong khoảng 5 phút và không bao giờ rút gọn thành một hợp đồng bằng văn bản. Và điều đó vẫn không thay đổi cho đến ngày nay.
Năm 1991, doanh số bán hàng của See’s, được đo bằng USD. Khớp với doanh số năm 1990. Tuy nhiên, tính theo bảng Anh, doanh thu đã giảm 4%. Tất cả sự trượt dốc đó diễn ra trong 2 tháng cuối năm. Một giai đoạn thường tạo ra hơn 80% lợi nhuận hàng năm. Mặc cho sự sụt giảm của doanh số, lợi nhuận năm ngoái tăng 7%. Và tỷ suất lợi nhuận trước thuế của chúng tôi đạt kỷ lục 21.6%.
Gần 80% doanh số của See’s đến từ California. Và hoạt động kinh doanh của chúng tôi rõ ràng đã bị tổn thất bởi suy thoái kinh tế. Vốn đã tấn công bang này với lực lượng đặc biệt vào cuối năm nay. Tuy nhiên, một tiêu cực khác là việc bắt đầu vào giữa năm ở California về thuế doanh thu 7%-8% (tùy thuộc vào hạt có liên quan) đối với “đồ ăn vặt”. Được coi là áp dụng cho doanh nghiệp kẹo của chúng tôi.
Các cổ đông là sinh viên theo đuổi các sắc thái nhận thức luận. Sẽ được hưởng cách phân loại thực phẩm “ăn vặt” và “không ăn vặt” của California:
Bạn chắc chắn sẽ thắc mắc. Tình trạng thuế của một thanh kem Milky Way tan chảy là gì? Ở dạng bất thường đó, nó có giống với một thanh kem hay một thanh kẹo đã bị bỏ lại dưới ánh mặt trời không? Không có gì lạ khi Brad Sherman, Chủ tịch Hội đồng Cổ phần hóa Tiểu bang California, người phản đối dự luật phí đồ ăn vặt nhưng bây giờ phải quản lý nó. Ông đã nói: “Tôi đến với công việc này với tư cách là một chuyên gia về luật thuế. Bây giờ tôi thấy các cử tri của mình nên bầu cho Julia Child”.
Charlie và tôi có nhiều lý do để biết ơn sự liên kết của chúng tôi với Chuck và See’s. Những điều hiển nhiên là chúng tôi đã kiếm được lợi nhuận đặc biệt. Và đã có một thời gian tốt trong quá trình này. Quan trọng không kém, quyền sở hữu của See’s. Đã dạy chúng tôi nhiều về việc đánh giá nhượng quyền thương mại. Chúng tôi đã kiếm được tiền đáng kể trong một số cổ phiếu phổ biến. Vì những bài học chúng tôi đã học được tại See’s”.
H. H. Brown – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Chúng tôi đã thực hiện một vụ mua lại khá lớn vào năm 1991 – Công ty H. H. Brown. Và đằng sau doanh nghiệp này là một lịch sử thú vị. Năm 1927, một doanh nhân 29 tuổi tên Ray Heffernan đã mua công ty. Sau đó đặt công ty tại North Brookfield, Massachusetts, với 10,000 USD vốn ban đầu. Và bắt đầu sự nghiệp 62 năm điều hành nó. (Ông cũng dành thời gian cho những thú vui khác: Ở tuổi 90, ông vẫn tham gia các câu lạc bộ golf mới.) Bởi ông Heffernan nghỉ hưu vào đầu năm 1990. H. H. Brown có 3 nhà máy ở Hoa Kỳ và 1 nhà máy ở Canada. Với số lượng nhân viên gần 2,000 người. Và họ thu về khoảng 25 triệu USD trước thuế hàng năm.
Trong quãng thời gian phát triển của công ty. Frances Heffernan, một trong những cô con gái của Ray. Đã kết hôn với Frank Rooney, người được ông Heffernan khuyên nhủ nghiêm túc trước đám cưới. Rằng anh ấy nên quên đi mọi ý tưởng có thể có khi làm việc cho bố vợ.
Đó là một trong những sai lầm của ông Heffernan: Frank tiếp tục trở thành CEO của Melville Shoe (nay là Melville Corp.). Trong suốt 23 năm làm ông chủ, từ năm 1964 đến năm 1986. Thu nhập của Melville trung bình hơn 20% trên vốn chủ sở hữu. Và cổ phiếu của họ (được điều chỉnh để chia tách) đã tăng từ 16 USD lên 960 USD. Và vài năm sau khi Frank nghỉ hưu. Ông Heffernan lúc này đã đổ bệnh đã yêu cầu anh ấy điều hành Brown.
Sau khi ông Heffernan qua đời vào cuối năm 1990. Gia đình ông quyết định bán công ty. Và ở đây chúng tôi đã gặp may mắn. Tôi đã biết Frank trong một vài năm. Nhưng chừng ấy thời gian không đủ để anh ấy nghĩ về Berkshire như một người mua tiềm năng. Thay vào đó, anh ấy giao nhiệm vụ bán Brown cho một chủ ngân hàng đầu tư lớn. Chúng tôi cũng không có mặt trong danh sách những người mua.
Nhưng mùa xuân năm ngoái khi Frank đã chơi golf ở Florida với John Loomis. Một người bạn lâu năm của tôi cũng như một cổ đông của Berkshire. Người luôn để ý về điều gì đó có thể phù hợp với chúng tôi. Nghe về việc bán Brown sắp xảy ra. John nói với Frank rằng công ty nên đến ngay với Berkshire. Và Frank đã nhanh chóng gọi cho tôi. Tôi nghĩ ngay rằng chúng tôi sẽ đạt được thỏa thuận. Và không lâu sau đó mọi việc đã hoàn tất.
Phần lớn sự nhiệt tình của tôi đối với việc mua hàng này đến từ sự sẵn lòng tiếp tục làm CEO của Frank. Giống như hầu hết các nhà quản lý của chúng tôi. Anh ấy không có nhu cầu tài chính để làm việc. Nhưng làm như vậy bởi vì anh ấy yêu thích trò chơi. Và thích trở thành một người xuất sắc trong trò chơi này. Hình mẫu quản lý này không thể được “thuê” theo nghĩa thông thường của từ này. Những gì chúng tôi phải làm là cung cấp một phòng hòa nhạc mà hình mẫu các nghệ sĩ kinh doanh như vậy sẽ muốn biểu diễn.
Brown (nhân tiện, không có mối liên hệ nào với Brown Shoe của St.Louis) là nhà sản xuất ủng và giày công sở hàng đầu Bắc Mỹ. Và họ có lịch sử kiếm được lợi nhuận tốt bất thường về doanh số và tài sản. Sản xuất giày là một lĩnh vực khó khăn. Trong số hàng tỷ đôi giày được mua ở Hoa Kỳ mỗi năm. Khoảng 85% được nhập khẩu. Và hầu hết các nhà sản xuất trong ngành đều kinh doanh rất kém.
Một loạt các kiểu dáng và kích cỡ mà các nhà sản xuất đưa ra khiến hàng tồn kho trở nên nặng nề. Vốn đáng kể cũng được gắn trong các khoản phải thu. Trong loại môi trường này, chỉ những người quản lý xuất sắc như Frank và tập đoàn được phát triển bởi ông Heffernan mới có thể phát triển thịnh vượng.
Một đặc điểm khác biệt của H.H. Brown là một trong những hệ thống bồi thường bất thường nhất mà tôi từng gặp. Nhưng là một hệ thống làm tôi cảm thấy ấm lòng: Một số nhà quản lý chủ chốt được trả mức lương hàng năm là 7,800 USD. Ngoài ra họ còn được thêm một tỷ lệ phần trăm được chỉ định trong lợi nhuận của công ty. Sau khi được giảm bởi một khoản phí cho vốn làm việc.
Do đó, những người quản lý thực sự hiểu rõ những cổ đông. Ngược lại, hầu hết các nhà quản lý nói một đằng, làm một nẻo. Họ chọn sử dụng các hệ thống bồi thường thừa sự khen ngợi nhưng thiếu đi những lời phê bình để góp ý. (Và điều đó gần như luôn luôn coi vốn tự có như thể nó là miễn phí). Sự sắp xếp tại Brown, trong mọi trường hợp, đã phục vụ cả công ty và người quản lý của nó một cách đặc biệt. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên: Các nhà quản lý mong muốn đặt cược nhiều vào khả năng của họ thường có nhiều khả năng để đặt cược vào.
* * * * * * * * * * * * *
Thật đáng thất vọng khi lưu ý rằng. Mặc dù chúng tôi đã 4 lần thực hiện các giao dịch mua lớn của các công ty có người bán được đại diện bởi các ngân hàng đầu tư nổi tiếng. Chúng tôi chỉ ở một trong những trường hợp được ngân hàng đầu tư liên hệ. Trong 3 trường hợp khác, bản thân tôi hoặc một người bạn đã bắt đầu giao dịch tại một số thời điểm. Sau khi ngân hàng đầu tư đã trưng cầu danh sách khách hàng tiềm năng của riêng mình. Chúng tôi rất thích thấy một người trung gian kiếm được phí bằng cách nghĩ tới chúng tôi. Và do đó lặp lại ở đây những gì chúng tôi đang tìm kiếm:
(1) Các thương vụ mua lớn (ít nhất 10 triệu USD thu nhập sau thuế).
(2) Khả năng kiếm tiền nhất quán được chứng minh. (Dự đoán trong tương lai ít được chúng tôi quan tâm. Cũng không phải là tình huống “thành công nhờ may mắn”).
(3) Các doanh nghiệp kiếm được lợi nhuận tốt từ vốn chủ sở hữu trong khi sử dụng ít hoặc không có nợ.
(4) Quản lý tại chỗ (chúng tôi không thể cung cấp điều đó).
(5) Các doanh nghiệp đơn giản (nếu có nhiều công nghệ, chúng tôi sẽ không thể hiểu về nó).
(6) Giá chào bán. (Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của chúng tôi hoặc của người bán bằng cách nói chuyện, thậm chí một cách sơ bộ. Về một giao dịch khi chưa biết giá).
Chúng tôi sẽ không tham gia vào thương vụ mua lại không thân thiện. Chúng tôi có thể hứa bảo mật hoàn toàn và một câu trả lời rất nhanh, thông thường trong vòng 5 phút, về việc chúng tôi có quan tâm hay không. (Với Brown, chúng tôi thậm chí không cần phải lấy 5 phút.) Chúng tôi muốn mua bằng tiền mặt. Nhưng sẽ xem xét phát hành cổ phiếu. Khi những gì chúng tôi nhận được ở giá trị kinh doanh nội tại bằng những gì chúng tôi đầu tư.
Hình thức mua hàng yêu thích của chúng tôi là một hình thức phù hợp. Mà qua đó chúng tôi đã mua được Siêu thị Nội thất Nebraska, Fechheimer’s và Borsheim’s. Trong những trường hợp như thế này, người quản lý chủ sở hữu của công ty muốn tạo ra một lượng tiền mặt đáng kể. Đôi khi cho chính họ, nhưng thường là cho gia đình hoặc cổ đông không hoạt động.
Đồng thời, các nhà quản lý này vẫn mong muốn là chủ sở hữu quan trọng. Những người tiếp tục điều hành công ty của họ như trong quá khứ. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi cung cấp một sự phù hợp đặc biệt cho các chủ sở hữu với các mục tiêu như vậy. Và chúng tôi mời những người bán tiềm năng kiểm tra chúng tôi. Bằng cách liên hệ với những người mà chúng tôi đã hợp tác trong quá khứ.
Charlie và tôi thường xuyên được tiếp cận về các vụ mua lại mà không đáp ứng các thử nghiệm của chúng tôi: Chúng tôi đã phát hiện ra rằng nếu bạn quảng cáo quan tâm đến việc mua giống chó collies. Rất nhiều người sẽ gọi hy vọng bán cho bạn giống chó cocker spaniels. Một câu hát từ một bài hát đồng quê sẽ thể hiện cảm xúc của chúng tôi. Về các dự án mạo hiểm mới, các dự án thành công may mắn hoặc đấu giá dưới hình thức bán hàng: “Khi điện thoại không đổ chuông, bạn sẽ biết đó là tôi.”
Hoạt động bảo hiểm – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Dưới đây là phiên bản cập nhật của bảng thông thường của chúng tôi trình bày các số liệu quan trọng cho ngành bảo hiểm tài sản/tổn thất:
Tỷ lệ kết hợp thể hiện tổng chi phí bảo hiểm (tổn thất phát sinh cộng với chi phí) so với doanh thu từ phí bảo hiểm: Tỷ lệ dưới 100 biểu thị lợi nhuận bảo lãnh phát hành. Và trên 100 cho thấy khoản lỗ bảo lãnh phát hành. Tỷ lệ này càng cao, tình hình năm đó càng tệ. Khi thu nhập đầu tư mà công ty bảo hiểm kiếm được từ việc nắm giữ các quỹ của chính sách (“thả nổi”). Tỷ lệ kết hợp trong phạm vi 107 – 111 thường tạo ra kết quả hòa vốn tổng thể. Không bao gồm thu nhập từ các khoản tiền được cung cấp bởi cổ đông.
Vì những lý do được nêu trong các báo cáo trước đây. Chúng tôi hy vọng tổn thất phát sinh của ngành sẽ tăng gần 10% mỗi năm. Ngay cả trong giai đoạn khi lạm phát chung giảm thấp hơn đáng kể. (Trong 25 năm qua, tổn thất phát sinh trong thực tế đã tăng với tốc độ vẫn nhanh hơn, khoảng 11%.) Nếu tăng trưởng phí bảo hiểm trong khi về mặt vật chất lại chậm lại với tỷ lệ 10%. Thì tổn thất bảo lãnh phát hành sẽ tăng.
Tuy nhiên, xu hướng dự trữ của ngành công nghiệp khi tình hình kinh doanh trở nên tồi tệ có thể che khuất bức tranh trong một thời gian. Và điều đó có thể mô tả tình hình năm ngoái. Mặc dù phí bảo hiểm không đạt gần tăng 10%. Tỷ lệ kết hợp không giảm như tôi mong đợi mà thay vào đó được cải thiện đôi chút.
Dữ liệu dự trữ tổn thất cho ngành công nghiệp cho thấy có lý do để hoài nghi về kết quả đó. Và hóa ra có thể tỷ lệ của năm 1991 đáng lẽ phải tồi tệ hơn so với báo cáo. Về lâu dài, tất nhiên, rắc rối đang chờ các cơ quan quản lý giải quyết vấn đề điều hành với các thao tác kế toán. Cuối cùng, loại hình quản lý đã đạt được kết quả. Tương tự như bệnh nhân bị bệnh nan y nói với bác sĩ của mình: “Tôi không đủ khả năng để thực hiện phẫu thuật. Nhưng anh có chấp nhận một khoản thanh toán nhỏ để tôi có thể chữa bệnh bằng tia X không?”
Hoạt động kinh doanh bảo hiểm của Berkshire đã thay đổi theo cách tạo ra các tỷ lệ kết hợp của chính chúng tôi hoặc của toàn ngành công nghiệp. Phần lớn không liên quan đến hiệu suất của chúng tôi. Điều đáng quan tâm với chúng tôi là “chi phí của các quỹ được phát triển từ bảo hiểm”. Hoặc theo tiếng bản địa, “chi phí thả nổi”.
Thả nổi – mà chúng tôi tạo ra với số lượng đặc biệt là tổng dự phòng tổn thất. Dự phòng chi phí điều chỉnh tổn thất và dự phòng phí bảo hiểm chưa được trừ số dư đại lý. Chi phí mua lại trả trước và phí trả chậm áp dụng cho tái bảo hiểm giả định. Và chi phí “thả nổi” được đo bằng tổn thất bảo lãnh phát hành của chúng tôi.
Như bạn có thể thấy, chi phí vốn của chúng tôi trong năm 1991 thấp hơn chi phí của Chính phủ Hoa Kỳ đối với trái phiếu dài hạn mới phát hành. Trên thực tế, chúng tôi đã đánh bại tỷ lệ của Chính phủ 20 trong số 25 năm chúng tôi tham gia trong lĩnh vực kinh doanh bảo hiểm. Thường là bằng lãi suất cao. Trong thời gian đó, chúng tôi cũng đã tăng đáng kể số tiền mà chúng tôi nắm giữ. Được coi là một sự phát triển thuận lợi. Nhưng chỉ vì chi phí của các quỹ đã thỏa đáng. Việc thả nổi của chúng tôi nên tiếp tục phát triển. Thách thức sẽ là thu được các khoản tiền này với chi phí hợp lý.
Berkshire tiếp tục là một nhà bảo lãnh rất lớn. Có lẽ là lớn nhất thế giới về bảo hiểm “super-cat”. Đây là bảo hiểm mà các công ty bảo hiểm khác mua. Nhằm mục đích bảo vệ bản thân trước những tổn thất thảm khốc. Lợi nhuận trong lĩnh vực kinh doanh này rất biến động. Như tôi đã đề cập năm ngoái, 100 triệu USD phí bảo hiểm super-cat. Gần như là kỳ vọng hàng năm của chúng tôi. Có thể mang lại cho chúng tôi bất cứ thứ gì từ lợi nhuận 100 triệu USD. (Trong một năm không có thảm họa lớn). Đến khoản lỗ 200 triệu USD (trong một năm một vài cơn bão lớn và/hoặc động đất xảy ra).
Bên cạnh việc quan tâm đến việc mua các doanh nghiệp như được mô tả ở trên. Chúng tôi cũng quan tâm đến việc mua theo khối lượng lớn. Nhưng không kiểm soát. Khối cổ phiếu có thể so sánh với các doanh nghiệp chúng tôi nắm giữ tại Capital Cities, Salomon, Gillette, USAir, Champion và American Express . Tuy nhiên, chúng tôi không quan tâm đến việc nhận đề xuất về giao dịch mua. Mà chúng tôi có thể thực hiện trên thị trường chứng khoán nói chung.
Chúng tôi định giá lĩnh vực này dự kiến sẽ chi trả. Trong dài hạn, khoảng 90% phí bảo hiểm chúng tôi nhận được. Tuy nhiên, trong bất kỳ năm nào, chúng tôi có thể xuất hiện với lợi nhuận rất lớn. Hoặc hoàn toàn không có lợi nhuận. Điều đó đúng một phần vì nguyên tắc kế toán GAAP. Không cho phép chúng tôi thiết lập dự trữ. Trong những năm không có thảm họa đối với những tổn thất chắc chắn sẽ xảy ra trong những năm khác. Trên thực tế, chu kỳ kế toán một năm không phù hợp với bản chất của hình thức bảo hiểm này. Và đó là một thực tế bạn nên biết khi bạn đánh giá kết quả hàng năm của chúng tôi.
Năm ngoái, theo định nghĩa của chúng tôi. Có một super-cat, nhưng nó sẽ kích hoạt khoản thanh toán chỉ từ khoảng 25% chính sách của chúng tôi. Do đó, chúng tôi hiện ước tính lợi nhuận bảo lãnh phát hành năm 1991. Từ hoạt động kinh doanh thảm họa của chúng tôi là khoảng 11 triệu USD. (Bạn có thể ngạc nhiên khi biết được cái tên của thảm họa lớn nhất vào năm 1991: Đó không phải là trận hỏa hoạn ở Oakland hay cơn bão Bob. Mà là cơn bão tháng 9 ở Nhật Bản đã gây thiệt hại cho ngành công nghiệp bảo hiểm super-cat hiện nay. Ước tính khoảng 4-5 tỷ USD. Và tổn thất từ cơn bão này sẽ vượt qua cơn bão Hugo, cơn bão giữ kỷ lục trước đó về khoản bồi thường.)
Các công ty bảo hiểm sẽ luôn cần một lượng lớn bảo vệ tái bảo hiểm cho các thảm họa hàng hải và hàng không. Cũng như dành cho các thảm họa tự nhiên. Vào những năm 1980, phần lớn tái bảo hiểm này được cung cấp bởi “những người vô tội. Đó là các công ty bảo hiểm không hiểu được rủi ro của doanh nghiệp. Nhưng giờ đây họ đã bị đốt cháy về mặt tài chính. (Bản thân Berkshire là một người vô tội quá thường xuyên khi tôi đích thân điều hành hoạt động bảo hiểm.)
Các công ty bảo hiểm, mặc dù, giống như các nhà đầu tư cuối cùng vẫn lặp lại sai lầm của họ. Tại một số thời điểm, có thể sau một vài năm vắng bóng những thảm họa. Những người vô tội sẽ xuất hiện trở lại và giá cho các chính sách super-cat sẽ giảm xuống mức phi lý.
Tuy nhiên, miễn là mức giá phù hợp chiếm ưu thế. Chúng tôi sẽ là người tham gia chính trong các bảo hiểm về super-cat. Trong việc marketing sản phẩm này, chúng tôi tận hưởng một lợi thế cạnh tranh đáng kể. Vì sức mạnh tài chính hàng đầu của chúng tôi. Các công ty bảo hiểm có hiểu biết biết rằng khi “ông lớn” xuất hiện. Nhiều công ty tái bảo hiểm sẽ nhận ra rằng viết các chính sách sẽ khó hơn việc viết các tấm séc. (Một số công ty tái bảo hiểm có thể nói những gì Jackie Mason làm: “Tôi cố định suốt đời miễn là tôi không mua bất cứ thứ gì.”)
Nhìn chung, bảo hiểm cung cấp cho Berkshire những cơ hội tốt nhất của nó. Mike Goldberg đã đạt được những điều kỳ diệu với hoạt động bảo hiểm kể từ khi anh ấy lên nắm quyền điều hành. Và nó đã trở thành một tài sản rất có giá trị. Mặc dù không thể đánh giá được với bất kỳ độ chính xác nào”.
Cổ phiếu phổ thông có thể bán được – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Trên trang tiếp theo, chúng tôi liệt kê các cổ phiếu phổ thông của chúng tôi có giá trị hơn 100 triệu USD. Một phần nhỏ của các khoản đầu tư này thuộc về các công ty con mà Berkshire sở hữu dưới 100%.
Như thường lệ, danh sách phản ánh cách tiếp cận đầu tư Rip Van Winkle của chúng tôi. Guinness là một khoản đầu tư mới của chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã nắm giữ 7 cổ phiếu khác 1 năm trước. (Tạo ra khoản trợ cấp cho việc chuyển đổi cổ phần Gillette của chúng tôi từ cổ phiếu ưu đãi thành cổ phiếu phổ thông). Và 6 trên tổng số 7 khoản đầu tư của chúng tôi có số lượng cổ phiếu không thay đổi. Có một ngoại lệ là Thế chấp cho vay mua nhà Liên bang (“Freddie Mac”) mà trong đó cổ phần của chúng tôi tăng nhẹ.
Động thái ở lại của chúng tôi phản ánh quan điểm của chúng tôi. Rằng thị trường chứng khoán đóng vai trò là một trung tâm tái định cư. Mà tại đó tiền được chuyển từ hoạt động sang bệnh nhân. (Với việc ý kiến chỉ một phần được kiểm soát. Tôi cho rằng các sự kiện gần đây chỉ ra rằng “người giàu nhàn rỗi” ác tính đã nhận được một bản rap tệ hại: Họ đã duy trì hoặc gia tăng sự giàu có của họ trong khi nhiều “người giàu năng lượng”. Những nhà điều hành bất động sản hung hăng, người thâu tóm các công ty, người khoan dầu,… Đã thấy vận may của họ biến mất.)
Khoản nắm giữ Guinness của chúng tôi đại diện cho khoản đầu tư đáng kể đầu tiên của Berkshire vào một công ty được đặt bên ngoài Hoa Kỳ. Tuy nhiên, Guinness kiếm được tiền theo cách tương tự như Coca-Cola và Gillette. Các công ty có trụ sở tại Hoa Kỳ thu được phần lớn lợi nhuận từ các hoạt động quốc tế. Thật vậy, theo nghĩa là nơi họ kiếm được lợi nhuận của mình. Từ lục địa này sang lục địa khác Coca-Cola và Guinness thể hiện sự tương đồng mạnh mẽ. (Nhưng bạn sẽ không bao giờ nhầm lẫn đồ uống của họ. Và Chủ tịch của bạn vẫn không thể di chuyển trong trại Cherry Coke.)
Chúng tôi liên tục tìm kiếm các doanh nghiệp lớn với nền kinh tế dễ hiểu, bền bỉ và hấp dẫn. Được điều hành bởi các nhà quản lý có khả năng và định hướng cổ đông. Trọng tâm này không đảm bảo kết quả: Chúng tôi vừa phải mua ở mức giá hợp lý. Và vừa có được hiệu quả kinh doanh từ các công ty đáp ứng được các đánh giá của chúng tôi. Nhưng phương pháp đầu tư này tìm kiếm các siêu sao mang đến cho chúng tôi cơ hội duy nhất để thành công thực sự.
Charlie và tôi đơn giản là không đủ thông minh xem xét các khoản tiền lớn mà chúng tôi làm việc cùng. Để có được kết quả tuyệt vời bằng cách khéo léo mua và bán cổ phần của các doanh nghiệp trên cả tuyệt vời. Chúng tôi cũng không nghĩ rằng nhiều người khác có thể đạt được thành công đầu tư dài hạn. Bằng cách chuyển từ doanh nghiệp tuyệt vời này sang một doanh nghiệp tuyệt vời khác. Thật vậy, chúng tôi tin rằng theo tên “nhà đầu tư” đối với các tổ chức giao dịch tích cực cũng giống như gọi ai đó liên tục tham gia vào tình một đêm là một điều lãng mạn.
Nếu thế giới khả năng kinh doanh của tôi bị hạn chế. Giả sử, đối với các công ty tư nhân ở Omaha. Trước tiên, tôi sẽ cố gắng đánh giá các đặc điểm kinh tế dài hạn của mỗi doanh nghiệp. Thứ hai, đánh giá chất lượng của những người phụ trách điều hành nó. Và, thứ ba, cố gắng mua một vài hoạt động tốt nhất với mức giá hợp lý.
Tôi chắc chắn sẽ không muốn sở hữu một phần bằng nhau của mọi doanh nghiệp trong thị trấn. Tại sao, sau đó, Berkshire nên có một chiến thuật khác khi làm việc với thế giới rộng lớn hơn của các công ty đại chúng? Và vì việc tìm kiếm các doanh nghiệp lớn và các nhà quản lý xuất sắc rất khó khăn. Tại sao chúng tôi phải loại bỏ các sản phẩm đã được xác thực? (Tôi đã cố gắng nói “điều thực sự.”). Phương châm của chúng tôi là: “Nếu bạn làm thành công lúc đầu, hãy từ bỏ việc thử nghiệm.”
John Maynard Keynes, người sáng suốt như một nhà đầu tư thực hành phù hợp với suy nghĩ sáng chói của mình. Đã viết một lá thư cho một cộng tác viên kinh doanh, F.C. Scott, vào ngày 15 tháng 8 năm 1934 nói rằng: “Thời gian trôi qua, tôi càng tin chắc rằng phương pháp đúng đắn trong đầu tư là đưa một khoản tiền khá lớn vào các doanh nghiệp. Mà một người nghĩ rằng họ biết điều gì đó và trong việc quản lý mà họ tin tưởng triệt để.
Thật sai lầm khi nghĩ rằng một người hạn chế rủi ro bằng cách phân tán quá nhiều giữa các doanh nghiệp. Cái mà họ biết rất ít và không có lý do cho sự tự tin đặc biệt. Kiến thức và kinh nghiệm của một người chắc chắn bị hạn chế. Và hiếm khi có hơn 2 hoặc 3 doanh nghiệp tại bất kỳ thời điểm nào mà cá nhân tôi cảm thấy mình có quyền tự tin hoàn toàn.”
Sai lầm Du Jour – Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Trong báo cáo thường niên năm 1989 tôi đã viết về “Những sai lầm của 25 năm đầu tiên”. Và hứa với bạn một bản cập nhật vào năm 2015. Kinh nghiệm của tôi trong vài năm đầu tiên của “học kỳ” thứ hai này cho thấy rằng các vấn đề tồn đọng của tôi sẽ được thảo luận. Nếu tôi bám sát kế hoạch ban đầu của tôi. Do đó, đôi khi tôi sẽ tự giải tỏa bản thân mình trong những trang thư này. Với hy vọng rằng lời thú nhận công khai có thể ngăn cản những điều còn vụng về hơn nữa. (Việc khám nghiệm tử thi trong các bệnh viện và bàn bạc sau trận đấu của đội bóng đá đã chứng tỏ được sự hữu ích. Vậy tại sao điều đó lại không có ích các doanh nghiệp và nhà đầu tư?)
Thông thường, những sai lầm nghiêm trọng nhất của chúng tôi rơi vào thiếu sót thay vì hoa hồng, hay các loại hình. Điều đó có thể giúp Charlie và tôi bớt bối rối. Vì bạn không thấy những lỗi này. Nhưng sự vô hình của chúng không làm giảm chi phí do chúng gây ra. Trong việc thừa nhận lỗi sai này, tôi không nói về việc bỏ lỡ một số công ty phụ thuộc vào một phát minh bí truyền (như Xerox). Hay công nghệ cao (Apple), thậm chí là buôn bán xuất sắc (Wal-Mart).
Chúng tôi sẽ không bao giờ phát triển năng lực để phát hiện sớm các doanh nghiệp như vậy. Thay vào đó, tôi đề cập đến các tình huống kinh doanh mà Charlie và tôi có thể hiểu. Và điều đó có vẻ rõ ràng hấp dẫn. Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn quyết định an phận thay vì mua các doanh nghiệp.
Mọi nhà bảo lãnh đều biết rằng nó giúp sử dụng các ví dụ nổi bật. Nhưng tôi ước rằng điều mà tôi hiện tại sẽ giới thiệu không quá ấn tượng: Đầu năm 1988, chúng tôi đã quyết định mua 30 triệu cổ phiếu. (Được điều chỉnh cho một lần chia tách tiếp theo) của Hiệp hội thế chấp quốc gia liên bang (Fannie Mae). Vốn đã là một khoản đầu tư 350 – 400 triệu USD.
Chúng tôi đã sở hữu cổ phiếu một vài năm trước đó và hiểu được hoạt động kinh doanh của công ty. Hơn nữa, rõ ràng với chúng tôi, David Maxwell, Giám đốc điều hành của Fannie Mae. Đã xử lý tuyệt vời một số vấn đề mà anh ấy đã phải đối mặt và đã thành lập công ty như một cường quốc tài chính. Với những điều tốt nhất còn đang chờ họ ở phía trước. Tôi đã đến thăm David ở Washington. Và xác nhận rằng anh ấy sẽ không khó chịu nếu chúng tôi có cổ phần lớn trong công ty.
Sau khi chúng tôi mua khoảng 7 triệu cổ phiếu, giá bắt đầu tăng. Trong sự thất vọng, tôi đã ngừng mua. (Một sai lầm mà, may mắn thay, tôi đã không lặp lại khi cổ phiếu Coca-Cola tăng tương tự trong quá trình mua cổ phiếu của chúng tôi). Trong một động thái thậm chí còn ngốc nghếch hơn. Tôi đã đầu hàng trước sự chán ghét của mình khi quyết định giữ lại các khoản cổ phần nhỏ. Và bán 7 triệu cổ phiếu mà chúng tôi sở hữu.
Tôi ước tôi có thể cho bạn một lời giải thích hợp lý giữa chừng. Cho hành vi nghiệp dư của tôi liên quan đến thương vụ Fannie Mae. Nhưng điều đó không chỉ xảy ra một lần. Những gì tôi có thể cung cấp cho bạn là một ước tính vào cuối năm 1991. Về khoản lãi gần đúng mà Berkshire đã không thực hiện do sai lầm của Chủ tịch của bạn khoảng 1.4 tỷ USD”.
Chứng khoán thu nhập cố định -Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1991
“Chúng tôi đã thực hiện một số thay đổi đáng kể trong danh mục đầu tư thu nhập cố định của chúng tôi trong năm 1991. Như tôi đã lưu ý trước đó, cổ phiếu ưu đãi của chúng tôi ở Gillette được hoàn trả để mua lại. Điều này buộc chúng tôi phải chuyển đổi sang cổ phiếu phổ thông. Chúng tôi đã loại bỏ sự nắm giữ của chúng tôi về cổ phiếu của RJR Nabisco. Vốn phải tuân theo đề nghị trao đổi và lần hoàn trả tiếp theo. Và chúng tôi đã mua chứng khoán thu nhập cố định của American Express và First Empire State Corp. Một công ty nắm giữ ngân hàng có trụ sở tại Buffalo.
Chúng tôi cũng đã thêm vào cổ phần nhỏ trong ACF Industries mà chúng tôi đã thành lập vào cuối năm 1990. Các khoản nắm giữ lớn nhất của chúng tôi tại thời điểm cuối năm là:
(1) Giá trị hợp lý được xác định bởi Charlie và tôi.
(2) Mang giá trị trong báo cáo tài chính của chúng tôi.
40 triệu USD ưu đãi của First Empire State mang theo trái tức ở mức 9%. Và không thể mua lại cho đến năm 1996. Và có thể chuyển đổi ở mức 78.91 USD mỗi cổ phiếu. Thông thường tôi sẽ nghĩ rằng việc mua ở quy mô này quá nhỏ đối với Berkshire. Nhưng tôi rất tôn trọng Bob Wilmers, CEO của First Empire, và thích trở thành đối tác của anh ấy ở bất kỳ quy mô nào.
Cổ phiếu ưu đãi của American Express của chúng tôi không phải là chứng khoán thu nhập cố định thông thường. Thay vào đó là “Perc”, mang cổ tức cố định 8.85% trên chi phí 300 triệu USD của chúng tôi. Không có một ngoại lệ được đề cập sau đó. Cổ phiếu ưu đãi của chúng tôi phải được chuyển đổi 3 năm sau khi phát hành. Tối đa thành 12,244,898 cổ phiếu.
Nếu cần thiết, việc điều chỉnh giảm trong tỷ lệ chuyển đổi sẽ được thực hiện. Để giới hạn ở mức 414 triệu USD tổng giá trị chung mà chúng tôi nhận được. Mặc dù có một mức trần về giá trị của cổ phiếu phổ thông mà chúng tôi sẽ nhận được khi chuyển đổi. Nhưng không có mức sàn. Tuy nhiên, các điều khoản cổ phiếu ưu đãi bao gồm một điều khoản. Cho phép chúng tôi gia hạn ngày chuyển đổi thêm 1 năm. Nếu cổ phiếu phổ thông đạt dưới mức 24.50 USD vào ngày kỷ niệm 3 năm thực hiện giao dịch mua của chúng tôi.
Nhìn chung, các khoản đầu tư thu nhập cố định đã đem lại lợi nhuận cho chúng tôi. Cả trong dài hạn và thời gian gần đây. Chúng tôi đã nhận được khoản lãi vốn lớn từ các khoản nắm giữ này. Bao gồm khoảng 152 triệu USD vào năm 1991. Ngoài ra, lợi tức sau thuế của chúng tôi đã vượt quá đáng kể. So với thu nhập từ hầu hết các danh mục đầu tư có thu nhập cố định.
Tuy nhiên, chúng tôi đã có một số bất ngờ. Không có gì tuyệt vời hơn nhu cầu của tôi liên quan đến bản thân và mạnh mẽ trong trường hợp của Salomon. Khi tôi viết bức thư này, tôi cũng đang viết một lá thư để đưa vào báo cáo thường niên của Salomon. Và tôi xin được giới thiệu bạn với bản báo cáo đó để có những cập nhật về công ty. (Gửi cho: Thư ký công ty, Salomon Inc, Trung tâm thương mại Seven World, New York, NY 10048).
Bất chấp các khó khăn của công ty, Charlie và tôi tin rằng cổ phiếu ưu đãi của Salomon của mình tăng nhẹ về giá trị trong năm 1991. Lãi suất thấp hơn và giá cao hơn cho cổ phiếu phổ thông của Salomon đã tạo ra kết quả này.
Năm ngoái tôi đã nói với bạn rằng khoản đầu tư USAir của chúng tôi “nên hoạt động tốt trừ khi ngành hàng không bị suy giảm trong vài năm tới”. Thật không may, năm 1991 là thời kỳ suy tàn của ngành công nghiệp hàng không. Khi Midway, Pan Am và America West đều phá sản. (Kéo dài chu kỳ 1 năm lên 14 tháng và bạn có thể thêm vào danh sách Continental và TWA.)
Mức định giá thấp mà chúng tôi đã đưa ra cho USAir trong bảng của chúng tôi phản ánh rủi ro. Rằng ngành công nghiệp sẽ vẫn không có lợi cho hầu hết tất cả những doanh nghiệp tham gia. Một rủi ro không đáng kể. Rủi ro tăng cao bởi thực tế là các tòa án đã khuyến khích các hãng máy bay phá sản tiếp tục hoạt động.
Các hãng này có thể tạm thời tính giá vé thấp hơn chi phí của ngành. Vì các ngân hàng không chịu chi phí vốn. Mà người anh em có khả năng thanh toán của họ phải đối mặt. Và vì họ có thể tài trợ cho các khoản lỗ của mình. Do đó ngăn chặn việc đóng cửa bằng cách bán hết tài sản. Cách tiếp cận bán tài sản để lấp đầy các khoản nợ để cung cấp giá vé bởi các hãng hàng không bị phá sản. Góp phần vào việc lật đổ các hãng vận tải cận biên trước đó. Và tạo ra hiệu ứng domino được thiết kế hoàn hảo để đưa ngành công nghiệp đến sự lụi tàn.
Seth Schofield, người trở thành CEO của USAir vào năm 1991. Đang thực hiện những điều chỉnh lớn trong các hoạt động hàng không. Nhằm cải thiện cơ hội trở thành một trong số ít những doanh nghiệp sống sót trong ngành. Không có công việc nào khó khăn hơn ở các công ty Mỹ hơn là điều hành một hãng hàng không.
Mặc dù số vốn cổ phần khổng lồ đã được bơm vào đó. Nhưng toàn bộ ngành hàng không đã chịu lỗ ròng kể từ sự ra đời của nó sau Kitty Hawk. Các nhà quản lý hãng hàng không cần trí tuệ, sự can đảm và kinh nghiệm. Và Seth sở hữu cả 3 yếu tố này.”
Điều khoản khác
“Khoảng 97.7% tổng số cổ phần đủ điều kiện tham gia chương trình đóng góp do cổ đông chỉ định năm 1991 của Berkshire. Đóng góp được thực hiện thông qua chương trình là 6.8 triệu USD. Và 2,630 tổ chức từ thiện là người nhận.
Chúng tôi đề nghị các cổ đông mới đọc mô tả về chương trình đóng góp. Do cổ đông chỉ định xuất hiện trên các trang 48-49. Để tham gia các chương trình trong tương lai, bạn phải chắc chắn cổ phiếu được đăng ký dưới tên của chủ sở hữu thực tế. Không phải dưới tên được đề cử của một nhà môi giới, ngân hàng hoặc lưu ký. Cổ phiếu không được đăng ký vào ngày 31 tháng 8 năm 1992 sẽ không đủ điều kiện cho chương trình năm 1992.
Ngoài các khoản đóng góp do cổ đông chỉ định mà Berkshire phân phối. Các nhà quản lý của các doanh nghiệp đang hoạt động của chúng tôi đóng góp. Bao gồm hàng hóa, trung bình khoảng 1.5 triệu USD hàng năm. Những đóng góp này hỗ trợ các tổ chức từ thiện địa phương, như United Way. Và tạo ra những lợi ích tương xứng cho các doanh nghiệp của chúng tôi.
Tuy nhiên, cả giám đốc điều hành và nhân viên của công ty mẹ đều không sử dụng quỹ Berkshire. Để đóng góp cho các chương trình quốc gia rộng lớn. Hoặc các hoạt động từ thiện vì lợi ích cá nhân đặc biệt cho họ. Ngoại trừ trong phạm vi họ làm như vậy với tư cách là cổ đông. Nếu nhân viên của bạn, bao gồm cả Giám đốc điều hành của bạn. Muốn cung cấp cho trường học cũ của họ hoặc các tổ chức khác. Mà họ cảm thấy có sự gắn kết với cá nhân họ. Chúng tôi tin rằng họ nên sử dụng tiền của họ chứ không phải của bạn.
* * * * * * * * * * * * *
Cuộc họp thường niên năm nay sẽ được tổ chức tại Nhà hát Orpheum ở trung tâm thành phố Omaha. Vào lúc 9:30 sáng thứ Hai, ngày 27 tháng 4 năm 1992. Số lượng người tham dự năm ngoái được ghi nhận là 1,550 người. Nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống ở Orpheum.
Chúng tôi khuyên bạn nên đặt phòng khách sạn sớm tại một trong những khách sạn sau: (1) Tòa Radisson-Redick, một khách sạn nhỏ (88 phòng). Nhưng rất đẹp ở phía bên kia đường tính từ Orpheum. (2) Khách sạn Red Lion với diện tích lớn hơn nhiều, nằm cách Orpheum khoảng 5 phút đi bộ. Hoặc (3) Marriott, nằm ở West Omaha, cách Borsheim’s khoảng 100 yards. Cách trung tâm thành phố 20 phút lái xe. Chúng tôi sẽ có xe buýt 2 chiều tại Marriott sẽ khởi hành lúc 8:30 và 8:45 để đến cuộc họp và trở về sau khi kết thúc.
Charlie và tôi luôn thích cuộc họp thường niên. Và chúng tôi hy vọng bạn có thể tới với chúng tôi. Chất lượng của các cổ đông của chúng tôi được phản ánh trong chất lượng của các câu hỏi mà mình nhận được. Chúng tôi chưa bao giờ tham dự một cuộc họp thường niên ở bất cứ nơi nào có những câu hỏi liên quan trực tiếp đến chủ sở hữu và có mức độ cao về trí tuệ.
Tệp đính kèm với tài liệu proxy của chúng tôi giải thích cách bạn có thể nhận được thẻ bạn cần để tham gia cuộc họp. Với thẻ tham dự, chúng tôi sẽ gửi kèm thông tin về các bãi đỗ xe nằm gần Orpheum. Nếu bạn đang lái xe, hãy đến sớm một chút. Các lô đỗ xe gần đó sẽ được lấp đầy nhanh chóng và bạn có thể phải đi bộ qua một vài tòa nhà.
Như thường lệ, chúng tôi sẽ có xe buýt để đưa bạn đến Siêu thị Nội thất Nebraska và Borsheim’s. Sau cuộc họp và tiếp tục đưa bạn từ đó đến các khách sạn ở trung tâm thành phố hoặc sân bay sau đó. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ dành nhiều thời gian để khám phá đầy đủ các điểm tham quan của cả 2 cửa hàng.
Những người đến sớm có thể ghé thăm Siêu thị Nội thất Nebraska vào bất kỳ ngày nào trong tuần. Họ mở cửa từ 10 giờ sáng đến 5:30 chiều vào thứ bảy. Và từ trưa đến 5:30 chiều vào những ngày chủ nhật. Trong khi ở đó, hãy dừng lại ở See’s Candy Cart. Và tự mình tìm hiểu lý do tại sao người Mỹ đã tiêu thụ hết 26 triệu pound các sản phẩm của See’s năm ngoái.
Borsheim’s thường đóng cửa vào chủ nhật. Nhưng họ sẽ mở cửa cho các cổ đông và khách của họ từ trưa đến 6 giờ chiều vào chủ nhật, ngày 26 tháng 4. Borsheim’s cũng sẽ có một bữa tiệc đặc biệt vào tối hôm trước. Nơi các cổ đông được chào đón. (Tuy nhiên, các bạn phải đăng ký với quý bà Glady Kaiser tại văn phòng của chúng tôi để nhận được thiệp mời).
Trên màn hình tối hôm đó sẽ là những hồi tưởng 150 năm của hầu hết những chiếc đồng hồ đặc biệt được làm bởi Patek Philippe. Bao gồm cả những chiếc từng thuộc sở hữu của Nữ hoàng Victoria, Giáo hoàng Pius IX, Rudyard Kipling, Madame Curie và Albert Einstein. Trung tâm của triển lãm sẽ là một chiếc đồng hồ trị giá 5 triệu USD. Với thiết kế và sản xuất đòi hỏi 9 năm lao động của nghệ nhân Patek Philippe. Cùng với phần còn lại của bộ sưu tập, chiếc đồng hồ này sẽ được trưng bày tại cửa hàng vào chủ nhật. Trừ khi Charlie đã mua nó một cách bốc đồng.
Nicholas Kenner đã bắt tôi phải nói một cách rõ ràng. Một lần nữa tại cuộc họp năm ngoái, cậu bé chỉ ra rằng tôi đã nói trong báo cáo thường niên năm 1990. Rằng cậu ấy đã 11 tuổi vào tháng 5 năm 1990, khi thực sự cậu ấy mới chỉ 9 tuổi. Vì vậy, hãy hỏi Nicholas một cách thận trọng: “Nếu cậu không thể nói thẳng ra, làm sao tôi biết những con số ở phía sau [tài chính] là chính xác? “
Tôi vẫn đang tìm kiếm một sự đối đáp linh hoạt. Nicholas sẽ có mặt tại cuộc họp năm nay. Cậu ấy đã từ chối lời đề nghị của tôi về chuyến đi đến Disney World vào ngày hôm đó. Vì vậy hãy tham gia cùng chúng tôi để xem phần tiếp theo của trận đấu trí này.
Ngày 28 tháng 2, 1992
Warren E.Buffett
Chủ tịch Hội đồng quản trị
Kết luận
Trên đây là toàn bộ thông tin về bức thư gửi cổ đông của Warren Buffett năm 1989. Mà Cú đã biên soạn lại dựa trên bản gốc bằng Tiếng Anh để anh em dễ tham khảo. Quá trình biên soạn sẽ không tránh khỏi những lỗi dùng từ. Hy vọng anh em sẽ đón nhận một khách khách quan nhất có thể. Nếu có bất cứ vấn đề gì còn thắc mắc, anh em hoàn toàn có thể inbox về Fanpage Cú Thông Thái. Hoặc comment ngay dưới bài viết. Cú sẽ cố gắng giải đáp chi tiết nhất có thể để anh em dễ hiểu.
Đồng thời, cũng mong bài viết này mang lại ít nhiều giá trị cho anh em trên hành trình làm nhà đầu tư giá trị. Cũng như kiến thức đầu tư đúng đắn từ những quan điểm, góc nhìn của tỷ phú Warren Buffett được trình bày trong thư. Anh em nhớ follow kênh của Cú để tiếp tục update những bài viết tiếp theo trong chuỗi series Thư gửi cổ đông của Warren Buffett nhé!
Link gốc thư gửi cổ đông của Warren Buffett năm 1991 bằng Tiếng Anh cho anh em tham khảo: https://www.berkshirehathaway.com/letters/1991.html
Tham khảo ngay:
- Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1977 – Kinh doanh dệt may tồi tệ
- Thư gửi cổ đông của Warren Buffett 1978 – Các Công ty Bảo Hiểm tuyệt vời
Ngoài ra, còn nhiều kiến thức bổ ích khác về chứng khoán mà Cú có chia sẻ trên kênh Youtube. Anh em có thể ghé kênh youtube của Cú để tham khảo thêm nhiều kiến thức về chứng khoán – tài chính.
Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn về cách đầu tư cổ phiếu nói riêng, chứng khoán nói chung. Đặc biệt là với những anh em vừa chân ướt chân ráo bước vào thị trường. Anh em có thể tham khảo những bài hướng dẫn đầu tư chứng khoán cơ bản như:
>>Hướng dẫn đầu tư chứng khoán từ A-Z cho người mới bắt đầu
>>5 Bước hướng dẫn đầu tư chứng khoán cho F0 tuổi 30 (Nên biết)
Những bài viết này đều được Cú tổng hợp từ những kinh nghiệm đầu tư thực chiến của mình. Anh em có thể tham khảo hoặc có bất cứ thắc mắc gì có thể inbox cho Cú.
Khóa học chứng khoán cho NĐT F0 của Cú
Như đã nhắc ở phía trên, hiện tại Cú có cung cấp 3 khóa học chứng khoán từ cơ bản đến nâng cao. Cụ thể, bao gồm 3 khóa học: phân tích cổ phiếu BĐS, chứng khoán cơ sở, và chứng khoán phái sinh. Khóa học sẽ giúp anh em:
💯 Cung cấp kiến thức căn bản từ A-Z cho nhà đầu tư cả mới và lâu năm.
💯 Thực chiến thị trường, thành thạo các lệnh giao dịch.
💯 Hiểu đúng về cổ phiếu BĐS, mô hình kinh doanh, cách biến dự án thành tiền của DN BĐS.
Vì vậy nếu anh em nào có nhu cầu, có thể đăng ký khóa học hướng dẫn cơ bản từ A-Z về chứng khoán của Cú. Khóa học dành cho cả nhà đầu tư mới và lâu năm. Chỉ cần inbox là Cú sẽ giải đáp các thắc mắc về đầu tư và khóa học cho anh em nhé!
Chúc anh em đầu tư thành công!
Các kênh liên lạc
Để cập nhật thêm nhiều thông tin bổ ích về chứng khoán, theo dõi các kênh của Cú theo thông tin:
| Facebook: https://www.facebook.com/CuThongThai.VNInvestor/
| Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCsk1Sln_4ju2JVyPhFcWwtA?sub_confirmation=1
| Tiktok: https://www.tiktok.com/@cuthongthai
| Instagram: https://www.instagram.com/cuthongthai/
| Podcasts: https://open.spotify.com/show/2QVMe6zi7toZM1YzRdUt7V
| Group cộng đồng Nhà đầu tư F0: https://www.facebook.com/groups/17609477738969